SAO NHỈ....


Sao nhỉ em ơi lệ sầu mây 
Bao giờ nhạt hết nhớ tháng ngày 
Vì đâu hờ hững làn mây bạc 
Phai dần trong chiều tím màu mây 
.
Đâu rồi tang bồng chuyện em anh 
Sương buông đọng lá ban mai lành 
Mưa chiều đan lối cho nhung nhớ 
Vào đêm trăng mây réo rắt thanh 
.
Gối mộng trong lành về đâu em 
Đông cứ hài  gót thả bên thềm 
Của xuân len lén lòng ước vọng 
Thức tỉnh trong ai tình vào đêm 
.
Vẫn chỉ nhớ thêm dẫu vỡ rồi 
Anh ngồi lượm lặt của xa xôi 
Những môi ân ái lời thủ thỉ
Dỗ đầy thương sầu chén ly bôi


HOÀI ĐƯA TIỄN .....




HOÀI ĐÀ TIẾN -
Người đã đi rồi phải không 
Đèn hoa thôi hết réo tơ lòng 
Odd trời chia sẻ cô lẻ 
Leisation more only line 
.
Người đã! nhẫn tâm thế người 
Tiễn biệt hai từ xé hồn tôi 
Người lỡ bước đi vô ngại 
Cho thương và vụn vỡ 
.
Người phụ! Tôi có phải không 
Chung rượu tình nồng còn nồng 
Người đi để mây bay tan tác 
Rũ rượi yêu quý 
.
Người đã! phủi tay mơ mộng 
Tri kỷ tưởng chừng rồi được đâu 
Từ nay hai nửa trùng lặp trùng lặp 
Nát chén tương phùng trong đau khổ 
.
Người đã! get over memory 
Đầu tiên tiễn đưa tiễn
Từ nay say ly bôi nhỉ 
Đập chén chung ta tiễn nhau !!!

VỌNG XƯA.......


Vọng xưa 
Ta không về nữa hỡi thời gian 
Ngày đi võng lọng nắng che tàn 
Ta giờ mỏi cả lòng hoang phế 
Ngả chiều mà lau chút lỡ làng 

Ta mộng thi hồ thương nhớ nhau 
Mà tình lã ngọn với hương cau 
Vườn xưa ta giấu ngày quá hạ 
Mà bóng sương tình ôm để đau 

Cứ để dư âm đủ bạc màu 
Hoa tàn bướm rũ giữa thương sâu 
Đừng chôn cánh mỏng loài hồ điệp 
Bên cội phù tang đã úa nhàu 

Ta nguyện bên trời lay kiếp hoa 
Dù thời xa vắng đã nhạt nhòa 
Còn nghe trong gió lời trăng khuất 
Ngơ ngẩn mà thương ngày đi xa 

Mùa ơi ta có về nữa không ?! 
Hay là vĩnh biệt một dòng sông 
Đừng neo cuối bãi con đò mộng 
Để giết tha nhân một nỗi lòng 

Đời là sương khói khó cưu mang 
Ta che gian dối giữa hoang tàn 
Điêu ngoa chưa đủ thành tri kỷ 
Một cõi ru buồn ta lỡ mang ! 

Thôi đành mặc niệm với thinh không 
Mùa hoa cải đắng đã lên ngồng 
Người ơi ! hoa hạ giờ tang tóc 
Ta nhớ rất nhiều ai biết không ??? 

LÀ EM......





Anh vẫn đứng bên bờ vắng lặng 
Tóc sương chiều sầ u lắng bơ vơ 
. Khung trời lộng gió hoang sơ 
Trên triền đời vẫn xác xơ xuân tình 

.

Trong cô tịch ngẫm mình thương gió 
Đã hao gầy cắc cớ xuân đùa 
.Hong mùa trống vắng xa đưa 
Tình thư đã đốt đong đưa lở bồi 

.

Em đã tới đưa tôi vào mộng 
Cọng thu tình vướng đọng lòng anh 
.Lá tình chạm kiếp mong manh 
Thu vương tình gội mấy cành hoa mơ 

.

Lối dốc nợ nghệch ngờ bóng giữ 
Hồn hao gầy lữ thứ chơi vơi 
. Mây hờn mắt ướt thương lời 
Thêu thùa lại thủa xanh đời thương thương 

.

Lòng chung hướng tơ vương từ ấy 
Tóc sương chiều lại thấy xanh xưa 
.Vỡ nắng lối cỏ ngày mưa 
Hẹn hò tìm đợi hương lùa tương tư 

.

Tình lữ thứ chạm thu run rẩy 
Ngác ngơ yêu đùn đẩy hồn yêu 
. Em mang tình nắng yêu kiều 
Hồn này đã đợi bao chiều biết không 

.

Khung trời rộng nắng hồng em trải 
Miên thu tình miết mải trăng sao 
.Hẹn hò phố đợi lao xao
Đây là nỗi đây trao ân tình 

.

Ân trời định phù sinh rớt xuống 
Mắt long lanh quyến luyến môi hôn 
.Cánh hoa yêu nở trong hồn 
Mùa tình áo lộng hoàng hôn tím cười 

.
Em vời vợi xinh tươi khoe sắc 
Bến nước này phẳng lặng có em 
. Cảm ơn em một cái tên
Một trái tim đọng bên thềm tình anh 
.
Bài ru thánh từ nhành thương nhớ
Sợi tơ lòng vấn vít duyên mơ 
.Em đến từ những vần thơ 
Môi hôn em đã trao bờ tình chung 
.
Lòng anh cũng tưng bừng giọt vấn 
Trong nắng mưa đọng ngấn tình hồng 
. Chiều chiều nhặt nhớ nhặt mong 
Nghiêng lề phố đợi mắt trông ánh cười -

MƯỢN.........

Nhớ nhung 
Ghẹo ký ức rồi 
Như thu 
Chợt đến 
Ngồi khơi giấc lòng 
Tình đầy 
Ăm ắp long đong 
Những canh tàn mộng 
Những dòng 
Vỡ trăng 
.
Tình nồng 
Mượn bóng tháng năm 
Ủ men 
Tình lỡ 
Ánh Hằng nổi trôi 
Ươm lại 
Hiu hắt xa người 
Nở hoa heo hút 
Tình đời 
Trầm kha 
.
Mùa hẹn 
Rũ bụi từ xa 
Chiều nghiêng xế bóng 
Buồn ca ngân chiều 
Vắng lặng 
Ru giấc thương yêu 
Cho đời thương gió –diễm kiều hoang không 
.
.Mượn trong xuân thắm mênh mông 
Chút điêu tàn đắp –cô phòng đơn côi

NHỚ MÃI ......




Nhớ mãi - 
Có những người chỉ một lần gặp gỡ 
Mà một đời ôm nỗi nhớ không tên 
Có những người gặp vạn lần vẫn quên 
Không tơ vương chút gì trong ký ức 
.
Nợ ba đào cứ từng đêm ru thức 
Gặp lần đầu trong đắn đót chiêm bao 
Nét môi hồng tóc vương gió lao xao 
Như ân tình đã xanh xưa mấy độ
.
Một lần gặp mà ru hồn cám dỗ 
Như tiếng thở thời gian âm thầm trôi 
Theo từng ngày réo rắt trái tim côi 
Ngàn dặm liễu với sương rơi vẫn nhớ -

GỌI.........



Gọi mưa cho ướt sũng chiều
Gọi vầng trăng sáng cho liêu xiêu tình.
Gọi đò cho bến lung linh
Gọi bâng quơ để cho mình ngẩn ngơ..

Hanh hao từ thuở bấy giờ
Nửa riêng bỗng chạm vần thơ mé đồi 
Con tằm giăng mắc người ơi.!
Ngõ thu đã nhuộm mầu trời mắt nhau…

Em về bên ấy mưa ngâu
Cho anh khắc khoải nhịp cầu dở dang
Mấy mùa anh gọi với sang
Mấy mùa thương lắm đóa Hoàng hoa thơm…!!!
-
Gọi chi đánh thức sao hôm
Vầng dương chậm lại,gió nồm thổi lên
Con diều xếp cánh ngủ quên
Gió heo may cũng gửi tình xôn xao

Hắt hiu khép cánh hoa đào
Bướm ngơ ngẩn lượn bay vào bay ra
Trời buồn trời đổ mưa sa
Gầy thân liễu Hạc dáng ngà hanh hao

Ngõ đông trời đã úa màu
Buồn trông con sáo qua cầu tương tư
Sáng nay dưới nắng hình như.
Đóa hoàng năm cũ qua cầu phân vân..!
=

BỎ....



Em bỏ tôi là phải lắm rồi 
Nghèo hèn lại hay nói lôi thôi
Tài sản mấy vần thơ con cóc 
Họ sống trời Tây hơn hẳn tôi 
.
Em bỏ tôi là phải lắm rồi 
Túi không hào cắc lại ham chơi
Đời em phận gái cũng cầu ước 
Nhà lầu cao cao với xe hơi
.
Em bỏ tôi là phải lắm rồi 
Thân phận không hiểu còn khơi khơi 
Yêu anh em bấy đời hồng má
Vò xé hồn em những chiều rơi 
.
Anh biết phận mình kiếp bọt bèo 
Chướng gió phơi thân thổi vèo vèo 
Gặp em yêu thương không biết phận 
Đã đày đọa em thật đẳng đeo 
.
Em bỏ tôi là phải lắm rồi 
Sống mòn vướng đọng ước mơ thôi 
Từ nay anh biết -ừ duyên phận 
Nghèo dốt thì yêu lấy đơn côi -

Khóc.....


Ta khóc cho ta khóc ân tình 
Ta khóc một kiếp vay chúng sinh 
Ta khóc cho đời chìm đen bạc 
Tâm lòng nức nở hận ta mình