Tôi rời đất mẹ chiều xưa
Một chiều thành Huế phủ sương dăng mờ
Rời kinh thành đẹp lên thơ
Đến nơi đất khách bơ vơ xứ người
Sau lưng thoảng tiếng thở dài
Xa xa có bóng ai rơi lệ sầu
Đường đi chưa biết về đâu
Tình nhà đã úa xé nhàu tâm can
Xót xa cho phận bẽ bàng
Chữ hiếu đã phạm thả trôi tình người
Cô đơn đất khách chơi vơi
Nhìn về đất Mẹ Huế ơi nhớ nhiều
Dẫu rằng cơ cực rũ tâm
Lòng tôi vẫn hướng khóc thầm Mạ ơi.
BKT
Thương ơi xứ Huế mọng trong mơ
Lòng người gắn kết những vần thơ
Áó tím níu chân người xa xứ
ngoảnh mặt cố đô sương phủ mờ
ditimhoasentrongmong
Hương giang khẽ chuyển mình như thể Bước thăng trầm người lữ khách xa
quê Câu dân ca thuyền trên sông ngơ ngẩn Nón bài thơ nghiêng
chắn hạt sương rơi Lời tình tự vọng từng hồi chuông ngắn Soi hồn tôi tìm
áo trắng xa rồi Em xanh xao lọt giữa lòng con phố Mái nhà
tranh vàng vết ố giao mùa Cánh lá rơi ngập ngừng đầu thôn Vỹ Đậu
bờ vai nhẹ ướt vần thơ Huế ngày xưa và Huế bây giờ Huế
cùng em muôn đời ôm ấp giữ Chiều hôm qua rớt bên thềm quá khứ Phớt vào tôi
khe khẽ một nốt buồn
... --------------------
Ta như mưa rừng về biển
rộng Xanh lên từ những bụi bờ hoang Không ai chờ mùa xuân trên núi, Mà
sao người mãi luỵ hoa vàng..?
Thứ 6 cuối tuần vui nhiều bạn nhé
..
Đến thăm và chúc chủ nhà một đêm ngủ ngon với giấc mơ đẹp nha.
đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao... Trong vũ trụ có lắm kỳ quan nhưng kỳ quan tuyệt xảo nhất là trái tim người mẹ...